Thơ tình viết cho một người đàn bà không có tên

Mái nhà nâu nhấp nhô
Trong khói mờ ẩn hiện
Cây bàng cao lá tím
Ướt nhòa sương ngã ba

Nhìn nhau không thể xa
Đèn mùa Đông vụt tắt
Màu áo em đỏ rực
Cháy sau vòm cửa đêm
Giờ anh như con thuyền
Bốn bề lên sóng vỗ
Xô dạt về tựa ngủ
Trên rộng dài bến em
Em chiếm hết anh rồi
Những cánh đồng trắng xóa
Những ngả đường đói lả
Và giấc mơ sau cùng
Anh dâng em tất cả
Đây chùm hoa cúc nhỏ
Rụng xuống cánh vai trần
Anh ngập tràn lòng em
Những màu và những tiếng
Trời xanh và cánh rộng
Anh hôn từng ngón tay
Anh hôn làn tóc xõa
Trên trán buồn âm u
Anh hôn lên đôi mắt
Môi chạm vào bao la
Ôm em trong vạt áo
Như hoa hồng ngày xưa
Thôi mắt đừng xót xa
Nỗi buồn thời quá khứ
Từ nay anh sẽ thở
Trong mối tình của em
Lưu lạc giữa hoàng hôn
Đồng mưa và cỏ lạnh
Ngẹn ngào thương nhớ em
Dưới một trời bom đạn

Đường anh xa vắng lắm
Lòng em có đến cùng
Áo bay về mênh mông
Chập chờn trên gác tối
Ngọn lửa nhỏ cô đơn
Đang nghĩ gì phương ấy?

Lưu Quang Vũ- 1973.

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

Thi cũng thích Lưu Quang Vũ à? Có tới 3 bài thơ tình viết cho một người đàn đàn bà không có tên đấy.

Đăng nhận xét