Sáng đến trường. Khoảng sân trường vắng. Gío mênh mông. Mây trắng giăng giăng. Những cánh hoa mua bồng bềnh điểm tím, chiếc lá me dịu dàng rắc đan kỉ niệm. Cột cờ sừng sững nghiêm trang. Sân trường đầy tiếng hát... Tôi bước vào lớp. Lòng phơi phới cuộn theo khúc ca: "Quang Trung hát dưới hàng me..."
Tôi ngồi vào chiếc bàn nhỏ thân yêu. Nơi tôi gởi tên mình trong đó. Và bất chợt nhìn thấy chùm thơ nhỏ:
"Hè về đôi ngả chia ly
Bạn đi một nẻo tôi đi một đường
Còn gì để nhớ để thương
Hãy ghi kỷ niệm tại trường Quang Trung"
À! thì ra hè về. Một chớm chia tay lại hiện ra trong đầu tôi. Nhưng ngẫu hứng tôi lại viết:
"Quang Trung có gì đâu mà ghi kỷ niệm
Tôi với bạn có gì đâu mà nhớ mà thương"
Ghi thì vậy. Nhưng tôi vẫn nhớ như in những kỷ niệm dưới mái trường này. Nhớ tiếng giảng bài thân thuộc của thầy cô. Nhớ cái nét hồn nhiên của bạn bè tôi. Nhớ tà áo trắng bay cả sân trường. Nhớ bài thơ còn hoài trong vở... Tôi nhớ tất cả. Nhớ những gì mà tôi chưa kịp nhớ...Nỗi nhớ ấy cứ lấn dần trong tôi. Và "Hè về đôi ngả chia ly" (của cô bạn bỏ quên trên mặt bàn nhòe mực) cứ ám ảnh mãi tôi...
Hè về. Tôi phải ra đi. Đi xa tất cả. Xa kỷ niệm thân yêu mà thời mực tím đã ấp ủ trong tôi. Chẳng còn mấy tháng nữa là tôi và lứa bạn bè tôi phải giã từ ngôi trường, sách vở để tung cánh vào đời...Buồn thật...! Tôi sợ ngày ấy lắm. Ngày mà chiếc tủ sách ở nhà chẳng thèm nói chuyện với tôi nữa. Tôi sợ "Truyện Kiều" bỏ quên trong tủ lắm! Tôi sợ tất cả. Tôi sợ cột cờ nghiêm trang chẳng còn sừng sững nữa. Tôi sợ lá me tây rạc rời kỷ niệm. Tôi sợ những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng.
Nghĩ. Tôi sợ...Và tôi rất sợ.
Ngọc Anh
By Lớp 12B
Category:
Sáng tác
0
nhận xét
0 nhận xét:
Đăng nhận xét